SKKN Một số biện pháp giúp học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện

SKKN Một số biện pháp giúp học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện

 Chúng ta đã biết “ngôn ngữ là công cụ của tư duy”. Trong các môn học

 ở Tiểu học thì môn Tiếng Việt được coi là môn học quan trọng nhất, bởi nó đồng thời rèn cho học sinh bốn kĩ năng cơ bản: nghe - nói - đọc - viết. Đặc biệt là học sinh lớp 1 nếu như các em không biết: đọc thông, viết thạo thì các môn học khác các em sẽ không học được, trong đó có phân môn Kể chuyện. Phân môn này có nhiệm vụ bồi dưỡng tâm hồn trẻ góp phần hình thành cảm xúc và thẩm mĩ lành mạnh, làm giàu thêm vốn sống, vốn hiểu biết, phát triển tư duy và trình độ Tiếng Việt cho các em. Vì vậy, Kể chuyện là phân môn có ý nghĩa quan trọng trong chương trình dạy Tiếng Việt ở Tiểu học. Học tốt phân môn Kể chuyện không những giúp học sinh rèn kĩ năng: nghe - nói (kể) mà còn tạo cho học sinh tự tin để học tốt các môn học khác và giúp các em tự nhiên trong giao tiếp.

 Trong quá trình trực tiếp giảng dạy nhiều năm, được nhà trường phân công dạy lớp1, tôi còn thấy một số điều tồn tại và vướng mắc trong môn Tiếng Việt nhất là phần Kể chuyện. Học sinh nhìn chung còn ít học và việc chuẩn bị trước còn chưa chu đáo, chỉ nhìn bài qua loa, chiếu lệ, chưa biết cách kể. Đến lớp nhiều em chưa phát huy tốt vai trò của cá nhân trong quá trình kể chuyện nhất là kể cho nhau nghe trong nhóm vì (kể cho nhau nghe trong nhóm yêu cầu tính tự giác là chủ yếu). Trong lúc bạn bè kể, một số em còn chưa ý thức theo dõi, quá trình học tập của các bạn là thời gian chơi của một số em khác.

 Từ những hạn chế và vướng mắc trong quá trình giảng dạy, tôi suy nghĩ và tìm ra phương pháp tối ưu nhất để giúp cho học sinh dễ hiểu, dễ nhớ, dễ thuộc truyện theo ngôn ngữ của mình. Vì vậy, tôi mạnh dạn đề xuất “ Một số biện pháp giúp học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện”.

 

doc 17 trang thuychi01 36315
Bạn đang xem tài liệu "SKKN Một số biện pháp giúp học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
PHẦN 1. MỞ ĐẦU
I. LÍ DO CHỌN ĐỀ TÀI.
 Chúng ta đã biết “ngôn ngữ là công cụ của tư duy”. Trong các môn học
 ở Tiểu học thì môn Tiếng Việt được coi là môn học quan trọng nhất, bởi nó đồng thời rèn cho học sinh bốn kĩ năng cơ bản: nghe - nói - đọc - viết. Đặc biệt là học sinh lớp 1 nếu như các em không biết: đọc thông, viết thạo thì các môn học khác các em sẽ không học được, trong đó có phân môn Kể chuyện. Phân môn này có nhiệm vụ bồi dưỡng tâm hồn trẻ góp phần hình thành cảm xúc và thẩm mĩ lành mạnh, làm giàu thêm vốn sống, vốn hiểu biết, phát triển tư duy và trình độ Tiếng Việt cho các em. Vì vậy, Kể chuyện là phân môn có ý nghĩa quan trọng trong chương trình dạy Tiếng Việt ở Tiểu học. Học tốt phân môn Kể chuyện không những giúp học sinh rèn kĩ năng: nghe - nói (kể) mà còn tạo cho học sinh tự tin để học tốt các môn học khác và giúp các em tự nhiên trong giao tiếp. 
 Trong quá trình trực tiếp giảng dạy nhiều năm, được nhà trường phân công dạy lớp1, tôi còn thấy một số điều tồn tại và vướng mắc trong môn Tiếng Việt nhất là phần Kể chuyện. Học sinh nhìn chung còn ít học và việc chuẩn bị trước còn chưa chu đáo, chỉ nhìn bài qua loa, chiếu lệ, chưa biết cách kể. Đến lớp nhiều em chưa phát huy tốt vai trò của cá nhân trong quá trình kể chuyện nhất là kể cho nhau nghe trong nhóm vì (kể cho nhau nghe trong nhóm yêu cầu tính tự giác là chủ yếu). Trong lúc bạn bè kể, một số em còn chưa ý thức theo dõi, quá trình học tập của các bạn là thời gian chơi của một số em khác.
 Từ những hạn chế và vướng mắc trong quá trình giảng dạy, tôi suy nghĩ và tìm ra phương pháp tối ưu nhất để giúp cho học sinh dễ hiểu, dễ nhớ, dễ thuộc truyện theo ngôn ngữ của mình. Vì vậy, tôi mạnh dạn đề xuất “ Một số biện pháp giúp học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện”.
II. MỤC ĐÍCH NGHIÊN CỨU 
 Học sinh lớp 1 học tốt phân môn Kể chuyện trước tiên là giúp các em tập thói quen bắt được nội dung nhanh, tóm tắt được ý chính, có ích cho các em rất nhiều khi học các môn khác và học lên các lớp trên. Bởi vì, khi kể các em phải vận dụng vốn từ ngữ thật chính xác, rõ ràng, liên kết câu từ chặt chẽ, diễn đạt mạch lạc nội dung cần kể. Kể trước mọi người còn rèn cho các em sự tự tin, phong cách chuẩn mực khi trình bày trước tập thể. Qua kể chuyện, học sinh còn phát âm tròn vành rõ chữ để thu hút người nghe, hỗ trợ nhiều cho phân môn Tập đọc và nói chuyện với mọi người trong sinh hoạt hàng ngày. Diễn đạt tốt tức là các em có vốn từ phong phú, biết liên kết câu, ý vững vàng, giúp các em rất nhiều trong học phân môn Tập làm văn, phân môn Luyện từ và câu ở các lớp tiếp theo. Mỗi câu chuyện đều có ý nghĩa, vì thế qua mỗi chuyện kể, giáo viên đã giáo dục các em điều hay lẽ phải, lối sống tốt đẹp, kĩ năng sống trong cuộc sống ngay từ lớp 1.
III. ĐỐI TƯỢNG NGHIÊN CỨU
 Trọng tâm nghiên cứu đề tài của tôi là nêu ra một số biện pháp giúp học sinh học tốt phân môn Kể chuyện ở lớp 1.
IV. PHƯƠNG PHÁP NGHIÊN CỨU
 - Phương pháp giao tiếp.
 - Phương pháp trực quan.
 - Phương pháp quan sát.
 - Phương pháp luyện tập theo mẫu.
PHẦN 2. NỘI DUNG
I. CƠ SỞ LÍ LUẬN
 Trong mục tiêu giáo dục và giảng dạy Tiếng Việt ở Tiểu học, phân môn Kể chuyện có vị trí, vai trò rất quan trọng, góp phần tích cực trong việc bồi dưỡng tâm hồn, tình cảm, trau dồi những tri thức về cuộc sống và bồi dưỡng vốn văn học cho học sinh. Ngoài ra nó còn nhằm nâng cao năng lực trí tuệ, đồng thời rèn luyện cho các em khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ. Bên cạnh đó, phân môn kể chuyện còn giúp các em phát triển các năng lực tư duy cơ bản như: Trí tưởng tượng, óc phán đoán, khả năng ghi nhớ, năng khiếu thẩm mỹ, hình thành ở trẻ em nhiều phẩm chất tốt đẹp, rất cần thiết cho nhu cầu phát triển ở lứa tuổi này.
Cùng với các môn học khác, phân môn Kể chuyện góp phần hình thành nhân cách rất lớn cho học sinh, nó mở mang sự hiểu biết cho các em. Các em được học hỏi những điều hay, lẽ phải từ rất nhiều các câu chuyện, thuộc nhiều thể loại chuyện khác nhau, phản ánh đa dạng cuộc sống muôn hình muôn vẻ. Chính vì vậy tiết Kể chuyện đòi hỏi giáo viên vừa biết kể chuyện hấp dẫn, vừa biết dạy cho học sinh tập nói, tập kể chuyện và phát triển ngôn ngữ, bước đầu tập dùng ngôn ngữ của bản thân để diễn tả (tập kể chuyện). Qua mỗi tiết kể chuyện, học sinh được tiếp xúc với một văn bản truyện kể khá lý thú, cảm nhận được nội dung và thu hoạch được nhiều bài học bổ ích. Nhưng điều quan trọng hơn là các em học được cách dùng từ ngữ, câu văn để diễn đạt một ý, liên kết các ý trong một đoạn, một bài. Thực hiện được các yêu cầu này thì giáo viên phải tìm ra các biện pháp giúp học sinh học tốt phân môn Kể chuyện ngay từ lớp 1.
II. THỰC TRẠNG CỦA VẤN ĐỀ NGHIÊN CỨU 
1. Về giáo viên.
 Trong quá trình nhiều năm trực tiếp giảng dạy lớp 1 tôi thấy còn nhiều vướng mắc khi dạy Kể chuyện như: việc chuẩn bị bài hầu như giáo viên còn phụ thuộc nhiều vào sách giáo viên và sách bài soạn. Chính vì thế mà bài dạy trên lớp còn mang tính áp đặt, đơn điệu chưa phù hợp với đối tượng học sinh, làm cho học sinh nắm nội dung truyện còn chàng màng, máy móc, coi phân môn Kể chuyện chỉ là giải trí, các môn học khác quan trọng hơn nên đầu tư cho các em nhiều hơn. Do đó sự chuẩn bị của giáo viên chưa chu đáo dẫn đến tiết dạy, giờ học không mang lại hiệu quả. Hơn nữa nhiều giáo viên rất ngại dạy kể chuyện, nhất là vào dịp thao giảng, dự giờ thăm lớp vì sợ khả năng kể chuyện không hấp dẫn, chuẩn bị cho một giờ Kể chuyện lại mất nhiều công sức và thời gian như: tranh vẽ, trang phụcRất ít học sinh biết kể chuyện một cách trôi chảy mạch lạc vì kĩ năng nói còn kém. Đối với những giáo viên tâm huyết với nghề và dày kinh nghiệm thì cho rằng: Kể chuyện là môn học hấp dẫn, thú vị với học sinh, nhưng làm sao để có cách kể hay cho học sinh nghe và nhớ được truyện , sau đó phải luyện tập thế nào để cho học sinh kể lại từng đoạn truyện một cách tự nhiên. Đó là những băn khoăn của tôi và nhiều giáo viên đứng lớp hiện nay.
2. Về học sinh. 
 Qua tìm hiểu tôi được biết, các em rất thích học phân môn Kể chuyện, dường như hằng ngày, hằng tuần lúc nào các em cũng mong ngóng để đến giờ Kể chuyện. Đặc biệt trong giờ Kể chuyện các em thích nghe cô kể hơn là cô đọc lại văn bản truyện. Nếu được gọi kể thì các em kể theo gợi ý của truyện sau mỗi tranh, các em chưa biết liên kết được các bức tranh thành một đoạn truyện. Lí do là các em chưa kịp nắm được nội dung khi nghe kể và kĩ năng nói (diễn đạt) còn kém, mặc dù sau mỗi bài Học vần và Tập đọc các em đã được rèn kĩ năng nói. Song vẫn còn một số ít biết kể lại cả truyện một cách trôi chảy và hấp dẫn, biết nhập vai nhân vật trong truyện để kể lại. Hơn nữa qua mỗi bài lại có thêm phần luyện nói. Nhưng thực ra chưa giúp các em nắm được văn bản và mạnh dạn diễn đạt lại nội dung văn bản. Nếu có sự đầu tư hơn về rèn luyện kĩ năng kể của giáo viên và tập luyện cho học sinh, chắc chắn rằng các em sẽ có kĩ năng kể tốt hơn. 
 Qua thực tế nhiều năm giảng dạy lớp 1 và năm học 2016 – 2017 tôi được phân công chủ nhiệm lớp 1A, ngay đầu năm học tôi đã tiến hành khảo sát chất lượng và phân loại như sau:
Tổng số học sinh
Kể chuyện hay
(mức bình thường)
Biết kể đúng nội dung chuyện
Chưa biết kể
24em
SL
%
SL
%
SL
%
3em
12
10em
42
11em
46
 Đứng trước thực trạng như vậy tôi trăn trở và tìm ra một số biện pháp thực hiện như sau:
III. MỘT SỐ BIỆN PHÁP GIÚP HỌC SINH LỚP 1 HỌC TỐT PHÂN MÔN KỂ CHUYỆN.
1. Biện pháp 1: Chuẩn bị bài chu đáo trước khi đến lớp.
 Đọc kĩ nội dung cốt truyện, hiểu rõ tính cách từng nhân vật, định hướng các hoạt động dạy học chủ yếu.
 Lập kế hoạch bài học chi tiết, giáo viên nắm vững các bước và hình thức tổ chức dạy học. Một trong những yếu tố quan trọng nữa giúp cho giờ học thành công là chuẩn bị đồ dùng (tranh phóng to bằng giấy, bằng đèn chiếu màn hình, trang phục, diễn kịch, đóng vai)
 Ví dụ 1: Truyện: Khỉ và Rùa ( TV1 - Tập 1 trang 65).
 - Tôi đã vẽ phóng to 4 tranh trong sách giáo khoa (sử dụng đèn chiếu), giúp học sinh cả lớp cùng quan sát, gây hứng thú cao cho học sinh trong giờ học và học sinh dễ nhớ ngay từ lần đầu.
 - Về trang phục: Để gây hứng thú cho học sinh khi kể, giáo viên có thể chuẩn bị như sau:
 + Vai Khỉ: Mặt nạ Khỉ.
 + Vai Rùa: Mặt nạ Rùa.
 Khi kể, giáo viên có thể sử dụng trang phục hoặc các em có thể nhập vai nhân vật hóa trang bằng những trang phục đó.
 Như vậy: Sự chuẩn bị kĩ về nội dung truyện và chuẩn bị chu đáo về đồ dùng của giáo viên đã kích thích, gây hứng thú cao cho cả học sinh và giáo viên, góp phần nâng cao hiệu quả giờ dạy.
 Ví dụ 2: Truyện: Sói và Cừu ( TV1 - Tập 1 trang 89).
 - Phóng to 4 tranh trong sách giáo khoa (sử dụng đèn chiếu) cho học sinh dễ quan sát, từ đó thu hút sự chú ý của các em hơn trong tiết học.
 - Về trang phục: Tôi đã chuẩn bị mặt nạ sói, mặt nạ cừu
 Khi kể, tôi đã vừa kể vừa diễn xuất các vai qua các trang phục của từng nhân vật. Chính nhờ sự chuẩn bị kĩ về nội dung truyện, chu đáo về trang phục mà tiết dạy trở nên sôi nổi, gây hứng thú học tập cho các em và giờ học đã đạt hiệu quả cao
2. Biện pháp 2: Giúp học sinh chuẩn bị bài trước khi đến lớp.
 Học sinh muốn nhớ được nội dung truyện nhanh thì trước khi đến lớp các em nên quan sát trước nội dung từng tranh để phỏng đoán nội dung truyện.
 Ví dụ 1: Truyện: Thỏ và Sư Tử ( TV1 - Tập 1 trang 45).
 Khi học đến truyện này học sinh ở nhà quan sát kĩ tranh để phỏng đoán nội dung truyện như sau:
 - Tranh 1: Sư Tử đang nằm chờ Thỏ đến.
 - Tranh 2: Thỏ đang nói chuyện với Sư Tử và Sư Tử đang rất tức giận với Thỏ.
 - Tranh 3: Thỏ và Sư Tử đang đứng trên thành một cái giếng, Sư Tử đang giận giữ nhìn xuống miệng giếng.
 - Tranh 4: Sư Tử lao xuống giếng còn Thỏ đang nhảy múa trên thành giếng.
 Sau khi quan sát phỏng đoán như vậy thì đến lớp nghe cô giáo kể chuyện các em dễ nhớ được nội dung câu chuyện.
 Ví dụ 2: Truyện: Rùa và Thỏ ( TV1 - Tập 2 trang 54).
 Khi học đến truyện Rùa và Thỏ học sinh quan sát và trả lời trước các câu hỏi sau mỗi tranh để phỏng đoán nội dung truyện ở từng tranh như (Rùa đang
làm gì? Thỏ nói gì với Rùa?...) thì đến lớp khi nghe cô giáo kể câu chuyện các 
em dễ nhớ được nội dung truyện.
 Ví dụ 3: Truyện: Trí khôn ( TV1 - Tập 2 trang 72).
 Khi dạy xong bài “ Rùa và Thỏ” giáo viên yêu cầu học sinh về nhà chuẩn bị trước câu chuyện tuần sau có tên “ Trí khôn ”. Học sinh đã quan sát các tranh trong sách giáo khoa và đọc câu hỏi dưới mỗi tranh để có thể phỏng đoán nội dung câu chuyện qua từng tranh như: Hổ nhìn thấy gì? Hổ và Trâu nói gì với nhau?...Những học sinh có sự chuẩn bị bài trước thì khi đến lớp nghe cô giáo kể các em tiếp thu bài rất nhanh và nhớ nội dung câu chuyện ngay ở lớp và thể hiện kể trước lớp rất tự nhiên, còn đối với những học sinh không có sự chuẩn bị bài trước thì đến lớp việc nhớ nội dung câu chuyện chậm hơn, chính vì thế mà việc nhập vai các nhân vật còn kém.
3. Biện pháp 3: Giáo viên kể mẫu đóng vai trò quan trọng.
 Tiết kể chuyện có thành công hay không phụ thuộc rất nhiều vào giáo viên kể mẫu, khi kể mẫu giáo viên cần đặt câu hỏi liên quan đến tình huống mở làm cho học sinh bị lôi cuốn bởi sức hấp dẫn của truyện. Sự kết hợp giữa giọng điệu và cử chỉ, sử dụng từ ngữ có chọn lọc giúp các em có cảm giác như các nhân vật trong truyện là có thật đang hiện lên sinh động trong từng ngôn từ và sống đọng trong từng cử chỉ, điệu bộ của cô. 
 Ví dụ : Truyện: Sói và Sóc ( TV1 - Tập 2 trang 108).
 Ở tranh 2, khi kể lời của Sóc thì giáo viên kể với giọng mềm mỏng, cầu khẩnqua câu nói như: “ hãy thả tôi ra nào?”. đến đây giáo viên có thể dùng câu hỏi gợi mở: Theo các em Sói có tha cho Sóc không? để học sinh phán đoán gây sự chú ý tò mò và suy nghĩ.
 Muốn làm được điều đó thì người giáo viên phải thuộc truyện và tập kể trước khi lên lớp để việc kể mẫu của cô thật sự gây ấn tượng, vì như chúng ta đã biết học sinh lớp 1 thuộc và nhớ truyện là chủ yếu, ở lời kể của cô trên lớp ( kể lần 1, 2, 3 vừa kể vừa kết hợp với chỉ tranh cho học sinh quan sát).
 Tóm lại: Trong tiết Kể chuyện học sinh có thuộc được truyện, có kể hay được hay không là phụ thuộc rất nhiều vào giáo viên kể mẫu, vì học sinh Tiểu học đặc biệt là học sinh lớp 1 sẽ rất hay bắt chước và làm theo lời cô. Chính vì thế mà đòi hỏi người giáo viên kể phải luyện giọng của mình thật chuẩn, hấp dẫn đúng ngữ điệu và thể hiện được các cử chỉ, điệu bộ của từng nhân vật. Có như vậy thì mới thu hút được sự chú ý của học sinh và học sinh sẽ bắt chước kể được giống cô.
4. Biện pháp 4: Phát triển ngôn ngữ nói theo tranh.
 Với học sinh lớp 1, tư duy bằng trực quan là chủ yếu. Chính vì vậy ngôn ngữ của các em phụ thuộc vào trực quan (tranh vẽ) là rất nhiều. Nếu thiếu yếu tố này thì ngôn ngữ của các em phát triển chậm bởi vốn sống thực tế, vốn từ, sự trau dồi ngôn ngữ của các em còn hạn chế. Đặc biệt với câu chuyện có lời nhân vật thì một mình các em phải thể hiện nhiều vai (khác với nhập một vai bất kì) cùng đồng nghĩa với giọng kể, cử chỉ, điệu bộ phải thay đổi.
 Ví dụ : Truyện: Trí khôn ( TV1 - Tập 2 trang 72).
 Đoạn 2: Tranh 3: Sự tò mò của Hổ.
 Khi giáo viên treo tranh phóng to lên cho học sinh quan sát thì đã lôi cuốn sự tò mò của học sinh, sự tò mò ấy càng được tăng lên khi kết hợp với lời kể hấp dẫn của giáo viên. Đến phần học sinh kể chuyện theo tranh, đoạn giáo viên yêu cầu học sinh quan sát tranh để mô tả sự tò mò của Hổ khi gặp bác nông dân “Hổ lân la tới gần bác nông dân, mắt tròn xoe, râu vểnh lên, vẻ tò mò, hỏi bác nông dân: Người kia! Trí khôn đâu cho ta xem. Bác nông dân thì điềm tĩnh, khôn ngoan chăm chú nhìn vào con Hổ, tay chỉ về phía xa để trả lời: Trí khôn ta để ở nhà ...”
 Trong khi đó giáo viên khi kể chỉ kể “ Hổ lân la tới gần bác nông dân hỏi:Người kia! Trí khôn đâu cho ta xem. Bác nông dân đáp: Trí khôn ta để ở nhà”. 
 Như vậy việc quan sát tranh không chỉ những phát triển làm giàu vốn từ, khả năng diễn đạt, sự làm chủ về ngôn ngữ của các em mà còn kích thích sự hứng thú cho các em. 
5. Biện pháp 5: Khích lệ, động viên kịp thời giúp học sinh tự tin.
 Với học sinh Tiểu học, việc giúp các em tự tin trước đông người không phải dễ dàng, đặc biệt là đối với học sinh tiếp thu bài còn chậm, các em luôn mặc cảm và tự ti. Vì vậy, việc khích lệ động viên cũng cần phù hợp với từng đối tượng.
 Với học sinh có khả năng tiếp thu bài tốt thì yêu cầu kể chuyện của các em cao hơn, ngoài việc thuộc truyện các em còn kết hợp một số cử chỉ, điệu bộ, giọng điệu phù hợp với nhân vật.
 Ví dụ 1: Truyện: Rùa và Thỏ ( TV1 - Tập 2 trang 54).
 Đối với học sinh có khả năng tiếp thu bài tốt giáo viên có thể yêu cầu học sinh kể thuộc nội dung truyện và kết hợp với giọng nói, cử chỉ, điệu bộ của Rùa và Thỏ.
 Đoạn 1: (Tranh 1, 2) Khi giáo viên kể cần căn cứ đánh giá như sau:
 - Lời vào truyện: giọng kể khoan thai, nhấn giọng một số từ ngữ thể hiện sự chăm chỉ, cố gắng của Rùa “ đang cố sức tập chạy”.
 - Lời của Thỏ đầy kiêu căng, ngạo mạn: “ chậm như Rùa (dài giọng mỉa mai) mà cũng đòi tập chạy?”
 - Lời Rùa chậm rãi, khiêm tốn nhưng đầy tự tin, dám thách Thỏ: “ anh đừng giễu tôi! Anh với tôi thử thi coi ai chạy nhanh hơn?”
 Nhưng đối với học sinh tiếp thu bài còn chậm chỉ cần yêu cầu học sinh nhìn tranh kể từng đoạn hoặc nhớ để kể . Các em chỉ cần kể nội dung chậm, chưa đúng lời nhân vật và không thể hện được giọng điệu, cử chỉ cũng cần tuyên dương, động viên khích lệ, như thế các em sẽ thấy tự tin trước bạn, trước cô hơn và thấy mình cũng có sự tiến bộ, từ đó các em có hướng phấn đấu kể tốt hơn và cảm thấy mình đã có thành công.
 Ví dụ 2: Đoạn 1: Học sinh chỉ kể được “ Rùa tập chạy, Thỏ nói Rùa chậm như mày mà cũng đòi tập chạy à? Rùa trả lời: Anh đừng có giễu tôi. Anh với tôi thử thi coi ai hơn”thì giáo viên cũng nên tuyên dương, khích lệ học sinh để các em thấy tự tin hơn khi kể chuyện.
 Như vậy, giáo viên khen khi học sinh chỉ cần vượt bậc tuy ít nhưng có sự biến chuyển để các em có động lực phấn đấu. Còn khi học sinh chưa kể được thì giáo viên cũng không nên chê trực tiếp là “em kể kém” mà chỉ nói là “ em cần cố gắng tập trung hơn để biết cách kể” hoặc học sinh “làm sai” thì chỉ nói là “em làm chưa đúng”.
 Bởi vì chính những lời khen kịp thời đó sẽ là động lực khích lệ cho học sinh cố gắng hơn và sẽ làm cho các em thêm tự tin có ý chí phấn đấu và cảm thấy chủ động hơn trước bạn bè, trước mọi người, qua đó rèn được kĩ năng giao tiếp cho các em.
 Tóm lại: Khi học sinh kể chuyện, các em chỉ cần có sự tiến bộ mặc dù rất nhỏ nên ta cũng nên cổ vũ, động viên các em một cách kịp thời để giúp các em có niềm tin và tự tin hơn trước thầy, cô và trước các bạn hơn, từ đó các em có ý chí phấn đấu hơn trong học tập đặc biệt là đối với những học sinh tiếp thu bài còn chậm.
6. Biện pháp 6: Rèn kĩ năng nghe kể, nhận xét.
 Kĩ năng nghe kể là rất quan trọng đối với học sinh, câu chuyện đó có hay, có hấp dẫn hay không thì điều đầu tiên phải giúp các em biết nghe cô kể, bạn kể để cảm nhận, từ đó biết đánh giá, nhận xét. Kể thì có nhiều hình thức như: thi kể giữa các nhóm với nhau, kể theo tranh (giáo viên chỉ từng tranh, đại diện nhóm chỉ vào tranh và kể lại chuyện. Nhóm nào có tất cả 4 lần kể đúng thì nhóm ấy thắng cuộc); kể lại (đại diện nhóm kể lại câu chuyện, nhóm nào kể đủ tình tiết nhất thì nhóm ấy thắng cuộc); kể lại tóm tắt câu chuyện và nêu ý nghĩa câu chuyện,
 Ví dụ 1: Truyện: Niềm vui bất ngờ ( TV1 - Tập 2 trang 98).
 Ngoại việc yêu cầu học sinh quan sát kĩ từng tranh và câu hỏi gợi ý dưới mỗi tranh để kể lại nội dung câu chuyện, giáo viên còn đưa ra một số gợi ý cơ bản lên bảng để học sinh nhớ được cốt truyện tốt hơn như:
 + Cô ơi cho chúng cháu vào thăm Bác Hồ.
 Đồng chí cán bộ mời cô giáo cho các cháu vào thăm nhà Bác. Bác hỏi các cháu
 + Các cháu lưu luyến vẫy tay chào Bác.
 Chính những yếu tố ở trên mà học sinh kể cảm thấy tự tin hơn, thể hiện nhập vai nhân vật tốt hơn và nhớ nội dung truyện.
 Ví dụ 2: Truyện: Dê con nghe lời mẹ (T V1 - Tập 2 trang 117).
 Yêu cầu học sinh kể cho nhau nghe theo nhóm 2, mỗi em kể hai tranh. Học sinh này kể thì học sinh kia lắng nghe và giáo viên là người theo dõi chỉ đạo, học sinh tham gia chơi trò chơi như “ kể chuyện tiếp sức” (theo đoạn), kể chuyện phân vai, đóng vai,bạn còn lại có nhiệm vụ nhận xét bạn kể theo các yêu cầu:
 + Nội dung câu chuyện bạn kể đã đầy đủ chưa?
 + Lời nói của các nhân vật như: Người mẹ, Sói,đã phù hợp chưa?
 + Bạn thể hiện cử chỉ, điệu bộcủa từng nhân vật đã phù hợp chưa?
 Chú ý học sinh nhận xét, đánh giá theo nhóm. Khi phân nhóm kể thì giáo viên phân theo nhóm cùng trình độ: kể tốt với kể tốt; biết kể với biết kể.
 Vì vậy, khi hướng dẫn học sinh nhận xét, việc đánh giá học sinh cần chú ý: 
 Nhóm kể tốt yêu cầu cao hơn. Ngoài thuộc truyện yêu cầu phải thuộc được giọng của nhân vật, kể đúng ngữ điệu
 Nhóm biết kể chỉ yêu cầu học sinh kể đúng nội dung câu chuyện một cách tóm tắt (một đoạn, hai đoạn hoặc cả truyện) cũng đã được tuyên dương vì đó cũng là sự cố gắng rất lớn cho dù kết quả không bằng nhóm kể tốt 
 Khi tập kể chuyện thì giáo viên phải cho học sinh nắm được cốt truyện (không bỏ qua tình tiết, chi tiết cơ bản). Vì vậy, giáo viên yêu cầu học sinh thi kể phải bám sát nội dung tranh minh họa và những câu hỏi gợi ý, ngoài ra giáo viên còn nên viết tắt nội dung cốt truyện với tình tiết cơ bản nhất lên bảng lớp (vì lúc này học sinh đã biết đọc). Như thế học sinh sẽ nhớ nội dung câu chuyện hơn và khi bạn kể, học sinh cũng nhận xét một cách chính xác hơn.
 Tóm lại: Hiệu quả giờ học sẽ cao hơn khi các em chú ý nghe cô kể, bạn kể sẽ giúp cho việc đánh giá, nhận xét bạn biết đúng, biết sai, biết được hoặc chưa biết được để tránh cho mình không mắc lỗi, ngoài ra còn khích lệ, giúp các em thích thú hơn, tự tin hơn trong giờ Kể chuyện.
7. Biện pháp 7: Giúp học sinh kể chuyện sáng tạo.
 Kể chuyện sáng tạo tức là không phải thay thế lời lẽ, làm văn bản không chính xác hay học sinh kể nguyên bản truyện. Mà sáng tạo là câu chuyện kể hồn nhiên làm cho người nghe cảm nhận sự thuyết phục, hấp dẫn, ấn tượng đó mới là sáng tạo.
 Có nhiều mức độ khác nhau gắn với kiểu bài tập khác nhau, nhưng bản chất của kể 

Tài liệu đính kèm:

  • docskkn_mot_so_bien_phap_giup_hoc_sinh_lop_1_hoc_tot_phan_mon_k.doc